Chương thứ hai mươi chín
Tác giả: Xuân Khê Địch Hiểu
Trans, edit và beta: Trường Tương Thủ
Du An Viễn nói: “Thực xin lỗi, tối hôm qua tôi…”
Sở Lăng đánh gãy lời Du An Viễn: “Du lão sư luôn khách khí như vậy.” Hắn luôn thiên vị những bảo bảo kiểu này, nên ngữ điệu cũng dịu dàng hơn, “Du lão sư rất ít khi uống rượu đúng không? Đều là vì làm bánh bích quy cho tôi mới không cẩn thận uống phải.”
Du An Viễn không biết nên nói cái gì cho đúng.
Sở Lăng hỏi: “Đau đầu sao?”
Du An Viễn nói: “Không đau.” Sở Lăng càng nhẹ nhàng, Du An Viễn càng thấy khó chịu, nhớ lại tất cả chuyện tối hôm qua, y cảm thấy bản thân đã làm ra chuyện thật hư hỏng.
Sở Lăng nhìn sắc mặt Du An Viễn có chút ảm đạm, bình thản cười nói: “Kia, tới giúp tôi pha ấm trà được chứ?”
Du An Viễn ngơ ngác gật đầu.
Chờ Du An Viễn phục hồi lại tinh thần, trong tay đã cầm một chén trà nóng, hương trà thoảng qua mũi, y hoàn toàn tỉnh táo lại. Kỳ thật Sở Lăng và “Người kia” không hề giống nhau chút nào, chẳng qua lúc cười rộ lên mới khiến y hoảng hốt không thôi. Cũng quả quyết, cũng dịu dàng, cũng không sợ hãi úy kị bất cứ thứ gì, cũng quan tâm chăm sóc vô cùng tỉ mỉ… mũi y nhất thời cảm thấy thật chua xót.
Hơn nữa, đối người khác cũng đều tốt như vậy.
Du An Viễn nói: “Thực xin lỗi.”
Sở Lăng có chút bất đắc dĩ. Hắn nói: “Vì sao Du lão sư lại nói như thế?”
Du An Viễn chậm rãi nói: “Đôi khi lúc nhìn anh, tôi lại nhớ đến người bạn kia.”
Sở Lăng hỏi: “Chính là người bạn đã tặng anh rượu?”
Du An Viễn trầm mặc.
Sở Lăng cũng không ép buộc y, chỉ lẳng lặng mà ngồi ở phía đối diện, ánh mắt ấm áp nhìn Du An Viễn.
Mấy năm qua Du An Viễn vẫn luôn vùi đầu trong phòng thí nghiệm, không có bạn bè, lại không giỏi giao tiếp, chuyện gì cũng dấu cả trong lòng. Từ trong mấy lời Đổng tiểu Giác ngẫu nhiên đề cập qua, Sở Lăng sớm đã suy đoán ra các mối quan hệ của Du An Viễn trong mấy năm này —— quả thực so với giấy trắng còn trắng hơn.
Có thể nói, nếu có một người bạn vừa hiểu biết thức thời vừa anh tuấn như vậy đến tìm Du An Viễn, Đổng tiểu Giác sẽ là người đầu tiên xem đây là chuyện lạ số một mà ồn ào nói với mọi người.
Một người bạn khi tặng đồ cũng hao tâm tổn trí đến thế, lại bỗng dưng biến mất khỏi cuộc đời Du An Viễn, hoặc là bọn họ gặp chuyện gì đó mà trở mặt nhau, hoặc là ——
Hoặc là người bạn kia đã chết.
Vô luận là trường hợp nào, cũng đều là chuyện thương tâm của Du An Viễn, nếu Du An Viễn không muốn nói ra, Sở Lăng sẽ không bao giờ đi chọc vào miệng vết thương của Du An Viễn.
Nếu Du An Viễn muốn nói, Sở Lăng sẽ là một người nghe vô cùng tốt.
Du An Viễn nói: “Tôi vẫn luôn thực nhát gan.” Y nói rất chậm rất chậm, mỗi một câu nói ra như đau thắt cả ruột gan, “Tôi vừa nhát gan, vừa không có bản lĩnh, không am hiểu chuyện giao tiếp với người khác, luôn gây thêm phiền phức cho người khác. Hắn luôn nói không có hắn không phải tôi phải làm như thế nào, cho nên từ nhỏ tới lớn, đều là hắn che chở bảo vệ tôi. Tôi không thích đi ra ngoài, hắn lại vô cùng thích, hàng năm mỗi khi được nghỉ đều đi du lịch khắp trong nước ngoài nước, nói muốn cho tôi xem những cảnh sắc khác nhau của thế giới này. Sau đó, hắn thổ lộ với tôi. Năm ấy, chúng tôi mười tám tuổi.”
Sở Lăng kiên nhẫn lắng nghe.
Du An Viễn nói: “Năm ấy tôi mười tám tuổi,” âm thanh y dần trở nên run rẩy, “So với bây giờ còn nhát gan hơn nhiều. Tôi không dám nhận lời, cũng không dám chấp nhận một người đồng tính luyến ái, tôi sợ người khác chê cười mình, sợ ba mẹ tức giận, sợ con đường về sau không dễ đi.”
Sở Lăng nhớ tới, lần đó lúc hắn thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Đổng Sâm, đáy mắt Du An Viễn xuất hiện sửng sốt cùng đau buồn, hóa ra là vì nguyên nhân này. Bởi đã từng không dám thừa nhận, cho nên mới hối hận khổ sở không thôi.
Du An Viễn nói tiếp: “Một lần kia, trước lúc rời đi hắn có nói với tôi ‘Nếu tôi có thể thuận lợi đi lên chỗ cao nhất thế giới, anh hãy ở bên tôi’, trong lòng tôi rất bất an, muốn ngăn không cho hắn đi, muốn nói với hắn rằng không cần làm như vậy, chính là… chính là tôi vẫn không hề nói ra. Tôi thật là một người nhát gan, đúng không?”
Du An Viễn vùi mặt vào trong lòng bàn tay.
Nước mắt không ngừng tràn ra ngoài kẽ tay.
Sở Lăng lẳng lặng nhìn Du An Viễn khóc.
Có đôi khi, sự dày vò thống khổ của người khác, Sở Lăng không thể lý giải được.
Bất quá hắn nhìn ra được, Du An Viễn đang thật sự rất đau khổ.
Vậy là một lần kia, người thiếu niên đó ắt hẳn rốt cuộc không thể trở về? Người thiếu niên kia trẻ tuổi ngông cuồng, muốn dùng tính mạng làm tiền cược đổi lấy một tình yêu nồng nhiệt, kết quả vận mệnh trêu đùa, hung hăng đoạt mất tiền cược, cũng khiến cho Du An Viễn sau này phải sống trong những tháng năm hối hận và thống khổ.
Sở Lăng cảm thán nói: “Không phải lỗi của anh.” Hắn nắm lấy bả vai Du An Viễn, khiến Du An Viễn ngẩng đầu lên, “Được người thích, được người ái mộ, là chuyện rất đáng để vui vẻ, vì nó chứng minh anh là một người rất tốt. Thế nhưng, đáp lại đối phương không phải trách nhiệm của anh.”
Du An Viễn có chút mờ mịt.
Sở Lăng nói: “Trên đời này có rất nhiều những người yêu nhau nhưng lại không thể ở bên nhau, bởi mỗi người đều có cân nhắc riêng cho bản thân, có người lựa chọn phấn đấu cho sự nghiệp, có người lựa chọn thỏa hiệp với gia đình, chỉ có một số ít người vì tình yêu mà phấn đấu quên mình, vứt bỏ tất cả những gì mình đang có. Khi đó anh mới mười tám tuổi, ngay cả bộ dáng chân chính của xã hội này còn chưa từng thấy qua, làm sao có thể có đủ dũng khí đối mặt với một tương lai không bằng phẳng kia chứ.” Hắn nhìn chăm chú vào Du An Viễn, “Người đó yêu anh, phần tình yêu kia thật chân thành tha thiết, cũng rất tốt đẹp, có thể được yêu thương như vậy là chuyện vô cùng may mắn. Nhưng người đó ra đi hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, không phải anh sai —— nếu có một ngày tôi bất hạnh phải rời khỏi thế gian này, thì tôi cũng hy vọng người tôi yêu không phải thương tâm hay khổ sở, tôi hy vọng người ấy có thể mau chóng quên tôi đi, sống tiếp những ngày tháng sau thật tốt đẹp.”
Đối diện đôi mắt dịu dàng của Sở Lăng, tim Du An Viễn hơi run run.
Qua hồi lâu, Du An Viễn mới nói: “Cám ơn.”
Dáng lẽ tất cả những chuyện này sẽ vĩnh viễn chôn dấu trong lòng y, cho đến khi già đi cũng không thể tiêu tan. Hiện tại tuy rằng y chưa thể lập tức vượt qua, nhưng cái cảm giác nặng trĩu trong lòng đang dần dần biến mất.
Lúc đối mặt Sở Lăng cũng không cảm thấy quẫn bách cùng áy náy nữa.
Sở Lăng thật là một người tốt, rất rất tốt.
Sở Lăng vừa mạnh mẽ vừa quả quyết, không hề để ý đến ánh mắt của người khác. Cho dù bị đặt trong tình cảnh nào, Sở Lăng đều có thể vượt qua rất tốt, cũng có thể dùng khả năng của bản thân giúp người khác vượt qua rất tốt.
Nhưng đó cũng không phải lý do để bất kì ai đòi hỏi vô hạn với Sở Lăng.
Mặc kệ đòi hỏi cái gì, đều là không nên.
Du An Viễn không thể tha thứ cho loại chuyện này.
Cho dù người làm ra điều đó là bản thân y, Du An Viễn cũng không thể tha thứ.
Sở Lăng từng nói, nếu y có thể hoàn thành hạng mục lần trước, sẽ có một việc muốn thương lượng với y. Y nhất định phải nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc lại, không thể phụ ý tốt của Sở Lăng.
Du An Viễn đứng lên, nói: “Tôi đi về trước.”
Sở Lăng thấy tuy đôi mắt Du An Viễn hãy còn đỏ, nhưng tinh thần lại rất không tồi, liền yên lòng. Hắn gật đầu nói: “Ừ.”
Sở Lăng đứng dậy tiễn Du An Viễn ra cửa.
Kết quả vừa mới mở cửa ra, Đổng Sâm bỗng xuất hiện ngay trước mắt.
Hai tay Đổng Sâm xách đầy nguyên liệu nấu ăn, hiển nhiên đang cân nhắc nên làm thế nào để có thể dùng tay ấn chuông cửa.
Du An Viễn không khỏi nhìn về phía Sở Lăng.
Bàn tay Đổng Sâm siết chặt lấy miệng túi nhựa, tận lực dấu đi biểu tình muốn đánh người vào trong. Người kia chẳng lẽ phát hiện ra tật xấu mềm lòng của Sở Lăng, nên mới sáng sớm đã đỏ mắt qua tìm Sở Lăng? Đổng Sâm biết mình hiện tại không có tư cách so đo, chỉ có thể ép bản thân nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Sở ca, nguyên liệu nấu ăn tôi đều chọn lựa rất kĩ, hơi nặng, tôi cầm đỏ hết cả tay.” Y vừa nói, vừa chen người vào cửa, xách đồ đi thẳng vào phòng bếp.
Du An Viễn như lẩn tránh mà trở về nhà mình.
Sở Lăng đóng cửa lại, nhìn về phía Đổng Sâm đang bắt đầu bận rộn trong phòng bếp. Mấy năm gần đây Đổng Sâm cao thêm, thân hình đã cao lớn lại còn cường tráng, bộ dáng khi mang tạp dề phảng phất nét nhu thuận của năm đó, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết được người này đã là một con sói đuôi to.
Sở Lăng suy nghĩ, rốt cuộc cũng không đuổi Đổng Sâm đi. Hắn ngược lại muốn nhìn thử tên nhóc này có thể ngụy trang đến khi nào.
Cho dù có thể ngụy trang nhất thời, cũng không thể ngụy trang cả đời. Hắn tin chắc rằng người này không chóng thì chầy sẽ cảm thấy uất ức đến mức bùng nổ, cuối cùng phủi tay chạy lấy người.
Không cam tâm của một tên nhóc, cũng chẳng duy trì được bao nhiêu lâu.
Bữa sáng lên bàn, Sở Lăng yên tâm thoải mái mà hưởng dụng.
Đổng Sâm một bên ăn một bên thật cẩn thận quan sát Sở Lăng.
Quan sát lại quan sát, mũi Đổng Sâm có chút chua xót.
Bình thản ở chung như vậy, giống như là chuyện đã thật lâu về trước. Đổng Sâm cảm thấy bản thân quả thật quá ngu xuẩn, ngu xuẩn nhất đời, thứ từ nhỏ y và Đổng Giác luôn khao khát không phải là một gia đình sao? Vốn dĩ y và Sở Lăng đã sớm trở thành người một nhà, Đổng Giác mỗi khi được nghỉ cũng sẽ tự động chạy về nhà Sở Lăng, ba người chỉ cần nhắc tới “Nhà”, thứ nghĩ tới chính là căn phòng nơi bọn họ đang ở.
Là y tự tay ném nó đi mất.
Là y tự tay ném Sở Lăng đi mất.
Đổng Sâm nói: “Nhất định tên nhóc Đổng tiểu Giác kia cũng không thích qua làm việc giúp tôi sớm, anh nói xem phải chăng nên cho nó một cái phòng thí nghiệm trước, để nó được nghiên cứu cả ngày ở trong đó? Nếu có Đổng thị đầu tư, cũng không sợ nó muốn nghiên cứu lại không đủ tài chính. Nếu nó muốn kĩ thuật mới nào, tôi cũng có thể cho người mang về cho nó.”
Sở Lăng dừng một chút.
Hắn nói: “Trước tiên hãy để nó theo Du lão sư đi đã.”
Đổng Sâm đáp: “Cũng tốt, nó bây giờ cũng chưa thể một mình đảm đương một phía. Vậy chi bằng vẫn là xây một cái phòng thí nghiệm, để Du lão sư làm người phụ trách?”
Sở Lăng nói: “Trước không vội.”
Đổng Sâm sắc bén nhìn ra ý định của Sở Lăng. Y nói: “Sở ca, phải chăng anh đã có tính toán?” Nghĩ đến khả năng này, trước mắt Đổng Sâm sáng bừng rộng rãi hẳn lên. Sở Lăng giúp đỡ Du An Viễn như vậy, còn tự mình thay Du An Viễn chạy hạng mục, chỉ e không ngoài việc vì lo cho Đổng Giác, lại càng không phải vì nhìn trúng Du An Viễn?
Không phải coi trọng Du An Viễn là tốt rồi.
Đổng Sâm âm thầm cao hứng.
Sở Lăng thu hết biểu tình mừng thầm kia của Đổng Sâm vào đáy mắt, không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn liếc mắt xem xét Đổng Sâm, cũng không nói dối: “Tôi có chút chuyện cần Du lão sư hỗ trợ.”
Dù sao Đổng Giác cũng là học trò của Du An Viễn, có thế nào cũng không nên qua mặt Đổng Sâm.
Đổng Sâm nhất thời tinh thần tỉnh táo: “Chuyện gì? Cần tôi làm chuyện gì sao?”
Sở Lăng thản nhiên đáp: “Không cần.”
Đổng Sâm ủ rũ ỉu xìu.
Y truy hỏi: “Kia rốt cuộc là chuyện gì mới được chứ?”
Sở Lăng liếc mắt nhìn Đổng Sâm một cái, nghĩ nghĩ, vẫn là không giấu diếm: “Ba mẹ tôi có một số hạng mục nghiên cứu, tôi muốn tìm người đến làm. Mấy năm trước đã báo cáo lên phía trên, từ đó đến nay luôn xem xét lựa chọn nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp, thẳng cho đến hai năm về trước tôi mới phát hiện Du lão sư khá là không tồi. Bản thân Du lão sư cũng luôn muốn phát triển theo hướng này, nên tôi trước hết giúp y mang hạng mục lần trước về, là để y luyện tập cho tốt.”
Đây là lần đầu tiên Sở Lăng ở trước mặt Đổng Sâm nhắc tới “Ba mẹ” .
Trước kia Sở Lăng không nói, y cũng không hỏi.
Dù sao khi đó y căn bản chưa từng lo lắng đến hai chữ “Tương lai”, làm sao có thể tự tìm phiền toái.
Nhưng hiện tại không giống trước.
Đổng Sâm lập tức chộp lấy đề tài nhanh chóng nói: “Thì ra bác trai bác gái là nhà nghiên cứu.”
Sở Lăng nói: “Đúng vậy.”
Đổng Sâm nói: “Khó trách anh đối với Đổng tiểu Giác đặc biệt có kiên nhẫn,” y dừng một chút, giống như lơ đãng mà hỏi, “Nghiên cứu quan trọng của bọn họ không thể tùy tiện lộ ra ngoài? Anh vào mùa hè hàng năm đều sẽ biến mất một đoạn thời gian, là phải đi thăm bác trai bác gái sao?”
Sở Lăng nói: “Đi bái tế.”
Đổng Sâm ngẩn ngơ.
Sở Lăng nói: “Bọn họ mười năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã mất rồi.”
Thời điểm đó, hắn đại khái cũng khoảng chừng mười tám tuổi.